XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh


Phan_5

Kỳ thật đã nhiều ngày qua hắn vẫn không ngừng nghĩ về chuyện đã xảy ra giữa hai người, cũng đã tính đến chuyện chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nếu Diệp Anh Chương để bụng, hắn liền đơn giản cưới cô nhóc kia, cả đời yêu thương chăm sóc cho cô ấy. Dù sao họ đều đã trưởng thành, đến tuổi thành gia lập thất, sớm muộn gì cũng phải kết hôn. Nếu cưới cô nhóc Tuyền Tuyền, có vẻ…. có vẻ cũng không tệ lắm.

Nhưng Tưởng Chính Tuyền vừa mở lời đã nói hắn hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là cô vô cùng để ý đến Diệp Anh Chương kia, để ý quá mức tưởng tượng của hắn.

Nhiếp Trọng Chi thậm chí dám quả quyết một chuyện: Tưởng Chính Tuyền tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện này cho bất cứ người nào biết, cũng có nghĩa hắn vĩnh viễn không cần đi giải thích với Tưởng Chính Nam. Theo lý thuyết, hắn nên cảm thấy vui mừng vì tránh được gánh nặng mới đúng, dù sao chuyện đó đến nước này cũng có thể xem như đã đến lúc phải nói ra rồi.

Nhưng giờ phút này Nhiếp Trọng Chi lại cảm thấy mình thực khó hiểu. Trong lòng hắn buồn bực không để đâu cho hết, lại có cảm giác không cam lòng kì lạ. Hắn chỉ cần nghĩ đến Tưởng Chính Tuyền nói ra câu khi nãy “Nhiếp đại ca, chúng ta xem như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra được không?” Trong lòng hắn liền nổi giận vô cùng, hận không thể tìm tên nào đó cho hắn một trận đòn cho hả dạ, phát tiết cơn giận kia.

Hắn làm sao thế này?!

Nhiếp Trọng Chi hung hăng khởi động xe, chân ga đạp mạnh, vòng tay lái sang con đường vắng người bao quanh thành phố mà chạy như bay.

Diệp Anh Chương ở đơn vị bận rộn thì khỏi nói, bảy tám ngày không liên lạc với Tưởng Chính Tuyền cũng là chuyện vô cùng bình thường. Lần này bởi vì sợi dây đeo tay mà dẫn tới chiến tranh lạnh, hơn nữa Tưởng Chính Tuyền bởi vì áy náy, cũng không chủ động gọi điện thoại cho anh ta, thế nên hai người họ đã hơn mười ngày mà chưa nói với nhau câu nào.

Ngày hôm đó, Diệp Anh Chương bỗng dưng gọi điện đến cho cô: “Tuyền Tuyền, buổi tối em có rảnh không? Anh đã đặt sẵn nhà hàng, mình cùng đi ăn cơm được không?” Sau một thời gian ngẫm nghĩ lại, Diệp Anh Chương cũng hiểu được ngày đó phản ứng của mình có hơi thái quá. Dù sao Tuyền Tuyền cũng không biết chuyện liên quan đến sợi dây đeo tay đó, có lẽ chỉ là vô tâm ném đi.

Như vậy cũng xem như Diệp Anh Chương nhận sai với cô. Tưởng Chính Tuyền im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng đáp một tiếng “Vâng.”

Diệp Anh Chương cúp mày, phó đội trưởng Ngô Thiên Vĩ đang đứng trước anh ta nhân tiện nói: “Đội trưởng Diệp, cũng không thể mải lo công việc mà lạnh nhạt với chị dâu. Vụ án này đã điều tra lâu như vậy, hôm nay ấy mà, anh nhất định phải biểu hiện cho thật tốt đấy.”

Mấy người trẻ tuổi trong đội, không phải là độc thân thì cũng là người đang dần trên đường thoát ly khỏi tình trạng này. Vừa nghe đội phó Ngô nói, liền có người nói theo: “Cũng đúng, Ngô đội phó nói tôi lại mới nhớ, chị dâu đã lâu không thấy mang điểm tâm đến cho chúng ta nhỉ.”

“Anh phải mau mau nhận lỗi với chị dâu đi, nếu không từ nay về sau bánh ngọt, bánh bích quy, trà sữa của chúng tôi cũng chẳng còn. Vì hạnh phúc của các đồng chí trong đội, anh phải dỗ cho chị dâu vui vẻ đấy.”

Lại mồm năm miệng mười? Còn đưa ra đủ loại đề nghị: “Mang chị dâu đi dạo phố mua quần áo. Phụ nữ thích nhất là đi dạo phố, tâm tình đảm bảo sẽ như nở hoa, không vui cũng sẽ phải vui.”

“Mời chị dâu đi ăn cơm, đi xem phim.”

”Nếu không anh xin mấy ngày nghỉ đưa chi dâu ra nước ngoài du lịch cũng được.”

“Tôi cảm thấy mời đi ăn cơm vẫn là được nhất, tìm nơi nào đó có ánh nến lung linh, không khí thật lãng mạn, mua một bó hồng thật lớn, sau đó thật chân thành thật thâm tình mà nói với cô ấy một câu ‘Anh yêu em’…”

Cô gái duy nhất trong đội Kỉ Hiểu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng. Cô thấy ánh mắt mọi người lộ ra vẻ đầy ý vị thâm trường, đầu liền ngước lên, khó chịu nói: “Nhìn cái gì vậy, tôi không có bạn trai thì đã làm sao, chẳng phải phim truyền hình đều diễn như vậy sao? Tục ngữ nói, không có kinh nghiệm thì xem nhiều TV một chút. Các anh có hiểu hay không?”

Mọi người đều mỉm cười trêu chọc, nói: “Đúng, đúng, Diệp đội trưởng, chủ ý này hay, chủ ý này rất hay.”

“Đúng, cứ theo ý của “nữ hán tử” đi. Tốt xấu gì cô ấy cũng là cô gái duy nhất trong đội chúng ta.”

Diệp Anh Chương sau một hồi được các anh em dự mưu, cuối cùng quyết định sẽ mời Tuyền Tuyền đi ăn ở nhà hàng Italy trên đường Vọng Hồ.

Khi bước xuống xe Tưởng Chính Tuyền sửng sốt hồi lâu. Trước đây Diệp Anh Chương nếu có đặt trước, thì đều là những nhà hàng bán toàn thức ăn nhanh, đặc điểm đều là mấy kiểu tốc chiến tốc thắng, cô từ trước đến nay cũng đã quen. Nhưng không nghĩ tới hôm nay Diệp Anh Chương lại hẹn cô đến một nhà hàng lãng mạn như vậy, quả thực là có chút bất ngờ.

Nhà hàng ba mặt là nước bao quanh, tường và sàn đều làm bằng thủy tinh trong suốt, gió khẽ lướt trên mặt hồ, màn sương trắng giống như dải sa mỏng. Không gian lớn như vậy cũng không có được bao nhiêu bàn, ngay trung tâm được trang trí tỉ mỉ bằng những cây xanh, mỗi một bàn đều nằm trong một không gian riêng tư yên tĩnh.

Trong bầu không khí thư thái vang lên những giai điệu giản đơn, giống như những hạt cát nhẹ nhàng chảy xuống bầu dưới của đồng hồ cát, từng chút từng chút một. Trên bàn đặt một chân nến cao, ánh nến lung linh, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Gương mặt mờ ảo của Diệp Anh Chương dần dần hiện lên rõ ràng trong ánh nến, ánh mắt Tưởng Chính Tuyền nhìn vào nét mặt quen thuộc kia, sau đó liền rời mắt đi.

Con người rốt cuộc không thể làm chuyện gì trái với lương tâm mình. Bây giờ cô như vậy lại mặt đối mặt với Diệp đại ca, cô cảm thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.

Còn nhớ ngày Diệp Anh Chương mới được điều đến Lạc Hải, đến nhà chào hỏi gia đình cô, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Khi đó cô mới vào năm nhất đại học, cuộc sống vẫn còn nhẹ nhàng đơn giản.

Vì hôm đó là ngày cuối tuần, Tưởng Chính Tuyền tận gần trưa mới chịu rời giường, từ cầu thang đi xuống, xa xa cô đã thấy trong nhà có khách tới chơi. Bà Lục Ca Khanh đang trò chuyện cùng người ta, còn có một thanh niên trẻ mặc đồng phục cảnh sát ngồi ngay ngắn đưa lưng về phía cô.

Theo tầm mắt của cô, cô chỉ thấy được mái tóc đen nhánh và một bờ vai rộng lớn. Mẹ vừa nhìn thấy cô, mỉm cười gọi cô lại: “Tuyền Tuyền, mau tới đây, nhìn xem có còn nhận ra anh trai nhà bác Diệp ở trong đại viện trước kia hay không?”

Ngay giây tiếp theo, Diệp Anh Chương mỉm cười đứng dậy, chậm rãi quay đầu lại phía cô. Tưởng Chính Tuyền nhìn thấy một gương mặt anh khí đến bức người, tựa như một luồng sáng lóe lên từ trong một mảnh hỗn độn, bất ngờ rực lên, không hề nhiễm một tia bụi trần.

Từ cái nhìn đó, một mối tình đã chớm nở, từ đó về sau chẳng thể nào quên. Diệp Anh Chương đã trở thành một vầng sáng rực rỡ trong suốt nhất trong những ngày khi cô còn là thiếu nữ.

Nhưng mà hiện giờ… mỗi lần phải đối mặt với Diệp Anh Chương, trong đầu cô lại không ngừng hiện lên những hình ảnh kinh khủng của cô và Nhiếp Trọng Chi đang quấn lấy nhau.

Cô đã vấy bẩn mối tình cảm thuần khiết này. Diệp đại ca nếu biết được sẽ như thế nào? Nếu Diệp đại ca biết, anh ấy nhất định sẽ không cần cô nữa.

Trong lòng Tưởng Chính Tuyền luôn quanh quẩn bên mối bất an lo âu này suốt bữa cơm. Lúc gần đi cũng không chú ý xung quanh, bỗng có một người phục vụ hai tay đang bưng khay rượu vang đỏ từ sau lùm cây đi ra, Tưởng Chính Tuyền không để tâm thấy, đâm thẳng vào người ta. Người phục vụ kia quả là đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hai tay vội vàng nhấc lên quá đầu, động tác nhanh nhẹn lui về phía sau mấy bước, tránh được cú va chạm này.

Tưởng Chính Tuyền lại bị làm cho quá bất ngờ, lảo đảo người mấy bước, cả người liền va vào lùm cây xanh. May mắn Diệp Anh Chương bên cạnh bình thường cũng đã được luyện tập phản ứng nhanh, tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cô: “Cẩn thận.”

Người phục vụ kia vội vàng cúi người xin lỗi: “Tiểu thư, thật ngại quá, tôi rất xin lỗi. Là do tôi bất cẩn.” Cách đó không xa vị quản lí nhà hàng đã muốn nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, ông ta đi nhanh về phía này, cũng gập người tạ lỗi: “Vị tiểu thư này, cô không sao chứ?”

Tưởng Chính Tuyền biết chuyện này là do mình đã không chịu tập trung, sợ gây ra hiểu lầm không cần thiết, cô vội vàng hé ra một nụ cười: “Không có việc gì, là lỗi của tôi không cẩn thận, thật ngại quá.”

Ra khỏi nhà hàng, Diệp Anh Chương lấy tay sờ sờ cái trán của cô, nghi hoặc nhíu mày: “Tuyền Tuyền, sắc mặt em hôm nay không tốt lắm. Có phải trong người cảm thấy không thoải mái gì hay không?”

Lòng bàn tay Diệp Anh Chương nóng ấm, tựa như hơi ấm áp tỏa ra từ lò than, khiến cô ngẩn người. Cô chột dạ cụp mắt xuống: “Không….em không sao.” Diệp Anh Chương thản nhiên mỉm cười: “Ừ, không sao là tốt rồi. Không còn sớm nữa, để anh đưa em về nhà.”

Tại sao cô lại khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh trớ trêu này?! Hiện giờ thế nhưng còn không biết xấu hổ mà đứng bên cạnh Diệp đại ca, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của anh ấy.

Tưởng Chính Tuyền ơi Tưởng Chính Tuyền, trên thế giới này còn có người nào không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ như mày không?

Bởi vì trong lòng có phiền muộn, thời gian này Tưởng Chính Tuyền cả người gầy xuống rõ rệt. Người bên ngoài không biết nguyên do, lại còn chậc chậc khen ngợi với bà Lục Ca Khanh: “Tuyền Tuyền nhà chị trổ mã càng ngày càng xinh đẹp đó nha.” Ngay cả người dì họ ở Lương gia khi đến thăm Tưởng Chính Nam, thấy cô, cũng tấm tắc: “Tuyền Tuyền dạo này gầy đi, nhưng lại xinh đẹp hơn nhiều.” Sau cùng lại nắm nắm bàn tay thở dài với bà Lục Ca Khanh: “Sao hai nhà chúng ta lại có quan hệ huyết thống cơ chứ?! Nếu không em nhất định sẽ cướp Tuyền Tuyền nhà chị về nhà làm con dâu em.”

Mấy tuần nữa trôi qua, Tưởng Chính Tuyền lại gặp lại Nhiếp Trọng Chi, vẫn là ở trong bệnh viện, có điều hôm ấy Diệp Anh Chương cũng có mặt ở đó. Tưởng Chính Tuyền thấy Nhiếp Trọng Chi đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lập tức cứng đờ, lại không thể giả vờ như không nhìn thấy, đành phải chào hỏi nhưng ánh mắt lại né tránh sang nơi khác: “Nhiếp đại ca.”

Đập vào mắt Nhiếp Trọng Chi đầu tiên chính là nét mặt bối rối rõ ràng của Tưởng Chính Tuyền, biết cô sợ để lộ dấu vết trước mặt Diệp Anh Chương. Trong lòng Nhiếp Trọng Chi chợt dấy lên tư vị không nói nên lời, hắn khẽ gật đầu xem như chào hỏi với Diệp Anh Chương. Hai người thỉnh thoảng đến Tưởng gia cũng gặp nhau, cũng chỉ coi như là có quen biết, không hẳn gọi là thân thiết với nhau.

Sắc mặt Tưởng Chính Nam thản nhiên, vừa thấy Nhiếp Trọng Chi, tựa tiếu phi tiếu mở miệng: “Nhiếp, dạo này lương tâm của cậu thức tỉnh hay sao thế, ba ngày hai bận chạy tới đây? Đừng nói là cậu yêu tôi đấy nhé, nói trước tôi là “thẳng nam”, không phải GAY.”

Nhiếp Trọng Chi nghe vậy cười to, không hề tức giận mà chế nhạo hắn: “Được lắm, thẳng như cậu, may ra được mấy người có thể chịu được. Nếu có cong thì có lẽ chắc không ai chịu nổi. Cậu nên chết tâm cái tư tưởng muốn “cong” này đi.”

Tưởng Chính Nam lắc đầu thở dài: “Vậy chẳng lẽ công ty của cậu phá sản rồi sao? Đường đường là một vị CEO mà lại nhàn rỗi thế này.” Nhiếp Trọng Chi cười lưu manh: “Im cái miệng xui xẻo của cậu lại đi! Có cậu phá sản chứ tôi còn lâu. Cái tên vô lương tâm này, từ ngày mai trở đi tôi không thèm tới thăm cậu nữa, cho cái tên nhà cậu ở thui thủi trong này, buồn chán nghẹn chết cậu!”

Diệp Anh Chương ngồi ở bên cạnh cũng biết hai người đang đấu võ mồm đùa giỡn, bất giác bật cười. Trong lòng anh ta bỗng nhiên sinh ra chút hâm mộ, tình cảm thân thiết như anh em như vậy không phải nói gặp được là có thể gặp được, cũng không phải một sớm một chiều là có thể dưỡng thành.

Nhiếp Trọng Chi còn đang ra sức đấu võ mồm với Tưởng Chính Nam, đúng lúc này di động của Diệp Anh Chương đổ chương, liền nói: “Em xin phép.” Sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã thấy anh ta quay lại, vẻ mặt áy náy nói với Tưởng Chính Nam: “Anh Nam, thật là ngại quá, đơn vị em có việc gấp, lãnh đạo gọi em quay về ngay.”

Tưởng Chính Nam khách khí cười cười: “Ngay cả anh mà em còn ngại nữa sao, chuyện ở đơn vị em đương nhiên quan trọng hơn, mau đi đi.” Diệp Anh Chương ‘dạ’ một tiếng, lại quay sang nói với Tưởng Chính Tuyền: “Anh về đơn vị trước đây.” Tưởng Chính Tuyền thân thiết dặn dò: “Anh nhớ lái xe cẩn thận đấy.”

Lén hai người họ ân ái không thôi, bộ dạng như thể mong đây là chốn không người để ôm hôn nhau tạm biệt, Tưởng Chính Tuyền mấy ngày trước vào bar uống rượu chẳng qua là vì hai người họ đang chơi trò yêu đương giận hờn, bây giờ đã sớm làm lành thân thiết như lúc đầu. Nhiếp Trọng Chi cảm thấy mình hẳn là nên mừng cho Tuyền Tuyền, nhưng sự thật lúc này hình cô và Diệp Anh Chương quấn quýt lọt vào mắt hắn lại khiến hắn khó chịu nhức nhối.

Tưởng Chính Tuyền đưa Diệp Anh Chương ra tới cửa, vừa xoay người lại ngước mắt lên, liền chạm phải ánh mắt Nhiếp Trọng Chi đang ngẩn ngơ nhìn mình, tuy rằng chưa đến hai giây, nhưng trong đó ngoài chút dò xét làm người ta không hiểu được, dường như còn có gì đó thật khác thường, cô không thể nghĩ ra được đó là gì. Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy loại ánh mắt này khiến cô có phần sợ hãi kì lạ.

Từ sau khi gặp phải chuyện kia, mỗi lần Tưởng Chính Tuyền gặp Nhiếp Trọng Chi đều cực kì không thoải mái. Lúc này cô chỉ ước cho bản thân mình có thể tàng hình, để không lộ ra chút bất thường nào, khiến anh trai phát hiện. Vì thế, Tưởng Chính Tuyền chủ động chịu khó giúp anh trai đi lấy nước, rồi vắt khăn mặt giúp anh trai lau mặt, lau người, rồi mát xa chân.

Tưởng Chính Nam không biết tâm tư của cô, thấy cô vừa nhu thuận lại rất hiểu chuyện, săn sóc mình như vậy, trong lòng trấn an, cười nói: “Tuyền Tuyền, không cần mệt nhọc như vậy, có hộ công và bảo mẫu rồi, nếu hai người đó không có thì còn y tá mà. Em ngoan ngoãn ngồi xuống, trò chuyện với anh hai là được rồi.”

Nhiếp Trọng Chi thấy Tưởng Chính Tuyền ngồi xuống cũng không yên lòng, biết cô chướng mắt mình, thế nên nói: “Đã có Tuyền Tuyền ở đây, tôi về trước đây. Xem cậu có vẻ chưa chết ngay được, mấy ngày sau tôi lại tới.”

Tưởng Chính Nam tức giận trợn mắt nhìn hắn: “Cút! Mau cút đi! Miệng chó không thể khạc ra ngà voi.” Hai người xưa nay vui đùa đã quen, Nhiếp Trọng Chi vỗ vỗ bả vai Tưởng Chính Nam, mỉm cười xoay người: “Tôi cút ngay đây, xa được chừng nào thì sẽ cút chừng đó! Gấp gì chứ?!”

Cửa phòng sau khi Nhiếp Trọng Chi rời đi, nhẹ nhàng “cạch” một tiếng khép lại, Tưởng Chính Tuyền lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Chính Tuyền lúc từ phòng bệnh đi ra, sắc trời đã dần chuyển bóng xế tà.

Có tiếng xe khởi động ở xa xa, chậm rãi đến gần cô, rồi cửa sổ xe chợt hạ xuống: “Lên xe, để tôi đưa em về.”

Đây rõ ràng là giọng nói của Nhiếp Trọng Chi. Hắn chẳng phải đã về từ lâu rồi sao? Tưởng Chính Tuyền ngạc nhiên quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người.

Quả thật là Nhiếp Trọng Chi! Sao hắn vẫn còn ở nơi này?

Tuy rằng hoàng hôn bắt đầu tối, thế nhưng khoảng cách mặt đối mặt gần như vậy Nhiếp Trọng Chi vẫn tinh tường nhìn thấy vẻ do dự bất an trên mặt cô, rõ ràng là không muốn lên xe. Nhiếp Trọng Chi nghiêm mặt nói: “Lên xe, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Tưởng Chính Tuyền thấy sắc mặt hắn cực kì nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, đành phải mở cửa lên xe.

Xe Nhiếp Trọng Chi chạy ra đường vòng bên ngoài, hiển nhiên là đang đi đường xa hơn. Tưởng Chính Tuyền cũng không biết hắn muốn nói chuyện gì, thấy nét mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, không nói tiếng nào mà nhìn chằm chằm về phía trước, liền cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Nhiếp đại ca, anh muốn nói chuyện gì?”

Lúc này Nhiếp Trọng Chi mới quay đầu sang nhìn cô một cái, trầm giọng đáp lại: “Em có uống thước chưa?” Hỏi một câu không đầu không đuôi, Tưởng Chính Tuyền căn bản không biết ý hắn là thế nào.

Thấy cô ngu ngơ không hiểu gì, trong lòng Nhiếp Trọng Chi thầm thở dài, cô là lần đầu tiên, làm sao có thể biết đến thứ đó. Vì thế, hắn giả vờ hắng giọng một cái, thanh lọc cổ họng: “Thuốc tránh thai khẩn cấp!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tưởng Chính Tuyền liền hoảng sợ hít một hơi thật sâu, quay ngoắt đầu lại nhìn hắn, trên mặt huyết sắc dường như rút đi trong tích tắc. Mấy ngày nay cô vẫn bị vây hãm trong cơn sợ hãi, căn bản không nghĩ đến chuyện này. Hiện tại nghe hắn nói như thế, tựa như có một chậu nước đá lạnh dội thẳng xuống đầu cô, cả người lập tức đóng băng.

Làm sao bây giờ? Tâm trí Tưởng Chính Tuyền giờ phút này hoàn toàn trống rỗng.

Với khả năng trúng hay không trúng này, chính Nhiếp Trọng Chi cũng không hoàn toàn nắm chắc. Nhìn bộ dạng thất kinh của cô, trong lòng thương tiếc không thôi, tầm mắt hắn hạ xuống bụng cô, thanh âm trầm thấp trấn an: “Em không cần lo lắng như vậy, có lẽ không trùng hợp thế đâu.”

Tưởng Chính Tuyền vẫn không nói gì. Cô kỳ thật đang sợ muốn chết, chân tay đều lạnh run. Trước đây mỗi lần xem phim truyền hình, rất hay có những tình tiết cẩu buồn cười như thế này, vợ chồng ở cùng với nhau cả mấy chục năm cũng không thể sinh con, đi kiểm tra cũng không ra nguyên nhân gì; ngẫu nhiên một đêm tình, lại bỗng trúng thưởng. Người ta nói nghệ thuật sáng tác phải gần gũi với cuộc sống thực, như vậy có khi nào cô lại xui xẻo đến thế không, mới một lần liền trúng?

Ngộ nhỡ mang thai thì phải làm sao bây giờ? Nếu mang thai, chuyện bị bại lộ ra ánh sáng. Cô không dám nghĩ tiếp nữa, đành phải thầm cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng mang thai, ngàn vạn lần đừng trúng thưởng.

Nhiếp Trọng Chi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch tựa như trong suốt, biết cô đang lo lắng sợ hãi, trong lồng ngực bất chợt dâng lên tư vị không thể nói thành lời, chỉ biết lúc này hắn rất muốn rất muốn ôm cô vào lòng mà nhẹ nhàng dỗ dành. Hắn vươn tay về phía cô, nhưng được nửa đường lại khựng lại giữa không gian tối đen như mực trong xe. Đầu ngón tay hắn thậm chí đã chạm được đến vài sợi tóc mềm mại của cô, nhưng hắn lại không dám chạm tiếp dù chỉ là một chút.

Hắn vẫn duy trì động tác này, khẽ giọng nói: “Tuyền Tuyền, đều là lỗi của anh. Em đừng lo nghĩ quá, nếu em thật sự mang thai, để anh chịu trách nhiệm với em, được không?” Thanh âm hắn không nặng, nhưng nói ra tựa như đinh đóng cột, từng chữ một thật rõ ràng.

Tưởng Chính Tuyền hai mắt vô hồn nhìn hắn, cô không còn tâm trí đầu để đi cẩn thận lý giải ý tứ trong lời nói của hắn. Hắn muốn phụ trách cái gì? Cô mới không cần hắn phụ trách. Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mình như bị chìm vào hố sâu mông lung, ý niệm duy nhất trong đầu lúc này đó là: Ông trời, con xin ông, van xin ông, ngàn vạn lần không bị mang thai.

Tưởng Chính Tuyền thất hồn lạc phách quay về phòng ngủ của mình, để cơ thể đang run lên bần bật chui vào trong chăn làm nhộng: “Không, không thể nào, không có khả năng mình lại xui xẻo như vậy được.”

Nếu chuyện đó xảy ra thật thì sao? Tưởng Chính Tuyền hận không thể cứ như vậy buồn bực đến chết để quên luôn đi!

Tưởng Chính Tuyền ngày sợ đêm lo, cơm nước không màng. Cô đặc biệt lên mạng tìm hiểu về thời kì an toàn, tới tới lui lui xem đến mấy ngàn mấy vạn lần, cảm thấy có lẽ mình vẫn đang ở kì an toàn. Lại lén lút đi mua đủ loại que thử thai, nghe nói chỉ cần mang thai, vài ngày là có thể xét nghiệm được. Đo cái này thử cái kia, chẳng khác gì lấy mình ra làm chuột bạch. Tuy rằng mỗi lần đều cho kết quả như nhau là không có, nhưng cô mỗi ngày vẫn không khỏi lo lắng đề phòng, tựa như chim sợ cành cong vậy.

Cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Sau một thời gian Tưởng Chính Tuyền ngày đêm cầu nguyện, vị khách hàng tháng ghé thăm một lần kia rốt cục cũng đến. Lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh nó như thế. Những ngày sầu thảm triền miên vây quanh cô cuối cùng cũng qua đi, cô có cảm giác vui sướng muốn rơi lệ.

Chuyện không thể mở miệng nói cho ai rốt cục thì cũng đã xong. Tưởng Chính Tuyền tin tưởng, cô sẽ mau chóng quên được nó. Cô tin đây chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua mà thôi.

Sau đó không lâu, tin tức tốt từ bệnh viện được truyền tới. Vị bác sĩ chuyên gia sau một đột kiểm tra kĩ càng đã báo cho người nhà họ Tưởng đang chờ đợi biết, Tưởng Chính Nam có thể xuất viện, nhưng mỗi ngày phải đến bệnh viện tập bài tập vật lý trị liệu để hồi phục như trước kia.

Người nhà họ Tưởng từ trên xuống dưới đều mừng rỡ vô cùng. Đầu tiên là khối máu đông trong đầu Tưởng Chính Nam đã tan dần, ước chừng trị liệu khoảng nửa năm, hai chân nhất định sẽ chuyển biến tốt hơn, bây giờ nếu có người bên cạnh giúp đỡ cũng có thể đi được vài bước. Thứ hai, người Trung Quốc quan niệm đầu năm mới thì nên có bầu không khí vui mừng viên mãn, trong nhà lại có người bệnh nằm lại trong bệnh viện đón năm mới thì cho rằng đó là điềm xấu.

Thế cho nên, chuyện Tưởng Chính Nam xuất viện khiến cho nhà họ Tưởng mùa đông này vô cùng náo nhiệt tưng bừng.

Hôm nay, Diệp Anh Chương khó được lúc rảnh rỗi, liền mang theo hoa tươi và quà cáp đến thăm Tưởng Chính Nam mới xuất viện. Phòng khách nhà họ Tưởng bởi vậy so với bình thường mà đông vui hơn vài phần.

Mọi người đang dùng trà và điểm tâm, nhìn xa xa xuyên qua bức tường thủy tinh ở phòng khách, thấy một chiếc xe đang tiến vào sân nhà. Nhiếp Trọng Chi cả người đầy vẻ phong trần mệt mỏi bước xuống xe.

Tưởng Chính Nam có chút kinh ngạc, vừa thấy Nhiếp Trọng Chi bước vào liền hỏi: “Thằng nhãi cậu sao lại tới đây? Cậu chẳng phải đang đi nghỉ ở vùng biển Ca-ri-bê sao?” Niếp Trọng Chi mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy màu đen phong cách quân đội, cúc kim loại đính trên vai giống như dẫn theo ánh mặt trời bên ngoài, bóng loáng tỏa sáng. Hắn cởi áo ba-đờ-xuy ra, tiện tay đưa cho dì Lan, ánh mắt mỉm cười thản nhiên lướt qua mọi người: “Có chút việc phải xử lý, cho nên mình quay về trước. Biết cậu xuất viện, thế nên vừa mới xuống máy bay liền chạy tới đây.”

Nhiếp Trọng Chi quay đầu nửa thật nửa giả nói với bà Lục Ca Khanh: “Dì Khanh, thật ra hôm nay cháu tới đây chủ yếu là đi ăn chực cơm nhà dì. Dì mà không cho cháu ăn thì cháu cũng không về.” Lục Ca Khanh biết thằng bé này đang nói đùa, mỉm cười tiếp lời: “Nơi này dì Khanh lúc nào cũng hoan nghênh cháu tới ăn chực. Dì Khanh chỉ sợ cháu không muốn tới thôi.”

Nhiếp Trọng Chi khấp khởi vui mừng nhanh miệng: “Cảm ơn dì Khanh, cháu biết là dì Khanh sẽ không để cháu đói bụng mà.” Lục Ca Khanh rót cho hắn ly hồng trà, thân thiết đưa tới tận tay hắn: “Uống một ngụm trà cho nhuận hầu.”

Ngay khi vào nhà, Nhiếp Trọng Chi đã đem dung nhan Tưởng Chính Tuyền chiếu vào đáy mắt, thật tỉ mỉ, không một tia bỏ sót. Cô tự nhiên mà buông lơi ngồi bên cạnh Diệp Anh Chương, nhàn nhã thoải mái, nụ cười trong suốt luôn hiện trên gương mặt, khóe mắt cong cong. Nhưng bởi vì thoáng nhìn hắn, cả người cô liền trở nên cứng nhắc.

Đây là một loại phòng bị bản năng. Cô nhóc kia không những không muốn gặp hắn, mà còn luôn luôn đề phòng hắn. Trong lòng Nhiếp Trọng Chi thoáng lạnh đi.

Nhiếp Trọng Chi bưng ly trà và đế ly, ung dung thản nhiên mà ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh Tưởng Chính Tuyền, cặp chân thon dài lẳng lặng để bên chân Tưởng Chính Tuyền. Không hề bất ngờ, thân mình cô chợt chấn động lần nữa.

Tưởng Chính Tuyền vốn đang ngồi bên cạnh Diệp Anh Chương, tay bưng ly gốm sứ, miệng ăn bánh pút-đing hương chanh. Từ sau khi Nhiếp Trọng Chi xuất hiện trong phòng khách nhà cô, Tưởng Chính Tuyền liền cảm giác đĩa bánh pút-đing ban đầu đủ vị chua ngọt thơm ngon, trơn mềm thì giờ này tựa như miếng xương đang mắc trong cổ họng, cố gắng thế nào cũng không thể nuốt xuống được.

Trong khoảng thời gian này, hai người họ không gặp nhau lần nào, cô chỉ gửi cho Nhiếp Trọng Chi một tin nhắn với mấy chữ ít ỏi: “Không có chuyện gì!” Một tin nhắn ngắn ngủn như vậy giống như mật mã được mã hóa, trên thế giới này cũng chỉ có Nhiếp Trọng Chi xem mới hiểu nó là gì. Sau khi tin nhắn gửi đi, liền bặt vô âm tín không thấy trả lời.

Tưởng Chính Tuyền đang cố gắng học cách quên chuyện đó đi, chỉ cần không có gì là tốt rồi, cô không quan trọng chuyện Nhiếp Trọng Chi có đọc được tin nhắn đó hay không, có trả lời lại cô không, mục đích duy nhất cô gửi tin nhắn đó đến cho anh ta, chính là vì không muốn phải mặt đối mặt với anh ta để nói về chuyện đó một lần nào nữa.

Cô vẫn nghĩ rồi cũng đến lúc kết thúc, chuyện đã xảy ra cuối cùng cũng không để lại hậu quả phát sinh gì ngoài một dấu chấm tròn trĩnh. Cô cũng vì thế mà âm thầm cảm thấy may mắn.

Thế nhưng, Nhiếp Trọng Chi đường đường chính chính mà ngồi xuống bên cạnh cô, cô liền có cảm giác hoang mang sợ hãi. Đây giống như có một con mãnh thú hung tợn không ngừng lao tới rồi rít gào trước mắt cô.

Nhiếp Trọng Chi ung dung ngồi đó, ngón tay thon dài chậm rãi khuấy ly trà, nhấp một ngụm nhỏ, mới ngẩng đầu lên cười chào với Diệp Anh Chương: “Khó khi nào được gặp Diệp tiên sinh ở đây như hôm nay.”

Diệp Anh Chương gật nhẹ: “Anh Nhiếp cũng vậy.”

Nhiếp Trọng Chi quan sát tấm chăn chùm lên hai chân Tưởng Chính Nam, nói: “Tưởng, thế nào rồi? Bác sĩ nói gì?”

Lục Ca Khanh vui vẻ ra mặt mà thay Tưởng Chính Nam trả lời: “Bác sĩ nói, dựa theo tốc độ bình phục của Chính Nam, chỉ cần kiên trì tập luyện, không đến mấy tháng là có thể như trước kia rồi.”

Tinh thần Nhiếp Trọng Chi phấn chấn, vẻ vui mừng tràn ngập giọng nói: “Đúng là tin tức tốt. Tưởng, tôi chờ cậu cùng đi cưỡi ngựa đánh bóng.” Tưởng Chính Nam nghe vậy mà cười: “Nhớ đấy, cậu chính là đối thủ của tôi, đến lúc đó tôi mà không đánh cho cậu thua tơi bời khói lửa thì không còn là tôi nữa.” Nhiếp Trọng Chi: “Được, tôi đây chờ cậu. Đến lúc đó cậu có thua tôi cũng sẽ không khách khí đâu.”

Dứt lời, tầm mắt hắn bất chợt lướt qua Tưởng Chính Tuyền, sau đó dừng lại trên đĩa bánh của cô, ý cười thản nhiên hỏi: “Tuyền Tuyền, làm sao vậy? Bánh pút-đing này không hợp khẩu vị của em sao?”

Tưởng Chính Tuyền đang bị nhấn chìm trong bầu khí tức đặc trưng của Nhiếp Trọng Chi làm cho tâm phiền ý loạn, lúc này nghe được hắn hỏi như vậy, cô theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn: “Đúng vậy.” Cô lại bồi thêm một câu: “Hôm nay bánh pút-đing chanh có vị hơi chua quá.”

Tưởng Chính Tuyền giương mắt liền nhìn thấy trong mắt Nhiếp Trọng Chi ẩn ẩn ý cười khó hiểu. Oxy trong không khí trong nháy mắt như bị rút đi hết, Tưởng Chính Tuyền hoảng hốt, cầm đĩa bánh trong tay đưa sang cho Diệp Anh Chương, đứng dậy nói: “Diệp đại ca, anh giúp em ăn hết đĩa bánh pút-đing này đi. Em quay về phòng một chút.”

Tưởng Chính Tuyền lên lầu được vài bước, mới quay lại mỉm cười khéo léo, nói một câu khách sáo với Nhiếp Trọng Chi: “Nhiếp đại ca, anh cứ ngồi chơi đi ạ.” Trong đầu cô kỳ thật rất muốn rất muốn hắn mau nói cáo từ, nhanh nhanh rời đi, đi càng xa càng tốt. Chỉ mong sao Nhiếp Trọng Chi từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.

Một câu “Nhiếp đại ca” nói còn máy móc hơn giọng người máy nói, Nhiếp Trọng Chi làm sao lại không hiểu ý cô là gì. Trong lòng hắn trở nên hiu quạnh, một cảm giác không biết nên diễn tả thế nào. Hắn nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừ”, tầm mắt từ đĩa bánh pút-đing trong tay Diệp Anh Chương chuyển sang người cô.

Thấy Tưởng Chính Tuyền vừa tự nhiên lại vô cùng thân thiết mà đưa đĩa bánh mình đang ăn dở cho Diệp Anh Chương ăn tiếp, Nhiếp Trọng Chi chỉ cảm thấy hai mắt phát đau, vị chua trong lòng không ngừng lên men. Chốc chốc, vị chua này thật kì lạ đã bị tia phẫn nộ lại không cam lòng dần dần thay thế. Giờ phút này, hắn hận không thể vọt lên mà đoạt lấy đĩa bánh pút-đing kia.

Nhiếp Trọng Chi nhấp từng ngụm trà để che dấu tâm tư mình, nhưng ly trà này giống như bị ai đó đổ cả một bình dấm chua thật lớn vào, chua đến mức làm răng hắn như muốn vỡ vụn. Tay bỗng nhiên khựng lại, Nhiếp Trọng Chi bất giác như nhận ra: Hắn đang ghen.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .